Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang chủTrang chủ  Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  
Chúc mừng năm mới.. bái bai năm cũ... Chúc mừng các thanh viên FNC ngày càng gà hơn.
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
[�] FNC reopen 25/3/2011, 07:16
[�] Vivian Phạm 1 trái tim 16/3/2011, 16:03
[�] Pep mèo báo danh!!^_^ 28/2/2011, 02:33
[�] Xe bUýt vÀ mƯa... 27/2/2011, 01:56
[�] Kịch giải oan cho Nguyễn Thị Lộ 23/2/2011, 16:43
[�] thông tin tuyên dụng 15/2/2011, 22:49
[�] Icey: Khai báo lý lịch cho cả nhà khỏi théc méc =^-^= 11/2/2011, 14:04
[�] Chuyện mèo ăn thịt chuột 3/2/2011, 22:57
[�] Ở Việt Nam 29/1/2011, 22:35
[�] Tha cho nó đi 26/1/2011, 15:40

 

 Xe bUýt vÀ mƯa...

Go down 
Tác giảThông điệp
anhcokinhcan
Gà Chiến
Gà Chiến
anhcokinhcan


Tổng số bài gửi : 28
Points : 51
Reputation : 3
Join date : 12/12/2010
Age : 33
Đến từ : Nha Trang

Xe bUýt vÀ mƯa... Empty
Bài gửiTiêu đề: Xe bUýt vÀ mƯa...   Xe bUýt vÀ mƯa... Empty27/2/2011, 01:56

Chập1: Chuyến xe cuối cùng

3/5

Hôm nay đi học về ... Trống rỗng và mệt mỏi...Không biết giờ này anh ở đâu nhỉ...Làm bạn gái anh mà chả ngày nào được anh chở đi học...Chắc tại anh bận đi làm thôi mà...Thôi ko sao,vả lại ngày nào cũng đi bộ quen rồi...

Ối...Mưa...Trời ạ...Trạm xe buýt...Ghé vào mới được

...

Hết chỗ rồi L...thôi kệ đi bộ tắm mưa về vậy...Ây dà...khoan đã...có người nhường chỗ cho mình...Đứng trú đại vậy...Nhưng...sao...Khuôn mặt này...giống thế...Chắc ko phải đâu, chỉ là 1 người đi đường thôi mà J...

Mưa cứ rơi mãi...

Nơi trạm xe buýt thì đông nghẹt người...

Ai cũng nhìn mưa 1 cách sốt sắng và bực bội...

Còn mình thì không...

Mưa làm mình nhẹ nhõm...

và nhớ anh nhiều hơn...

... Tạnh rồi...đi khỏi cái trạm xe buýt hỗn độn này thôi...

Buổi tối về nhà...Anh gọi điện bảo có chuyện muốn nói...Chả biết là chuyện gì...nhưng sao mình có cảm giác không hay...Mình sợ lắm...sợ mất anh...sợ lắm...

4/5

Trưa nay đi học về hên là ko mưa...chỉ có mây đen kéo đến mà thôi...Ô, hình như kia là người nhường chỗ cho mình hôm qua...Cười với người ta 1 cái vậy, ko biết người ta có tưởng mình bị điên ko ...

7g tối...anh đã đợi ở chỗ hẹn...Hôm nay anh ko cười với mình như những lần khác...Con tim mình mách bảo rằng sắp có chuyện không may xảy ra...

Quán café thường tới...nơi có thể nhìn thấy được sân bay...

Anh ngồi lặng im...mình cũng thế...Biết nói gì bây giờ...Mình chỉ muốn biết rằng anh muốn nói gì với mình thôi...

- Anh...hôm nay bị sao vậy...?

Vuốt mái tóc ngắn cũn của mình, anh không nói gì...

chỉ cười mà thôi...

Một nụ cười gượng gạo xen lẫn vè tiếc nuối...

...Gió thổi qua...

Làn gió nhẹ mang hương thơm của phong lan thoang thoảng...

- Anh muốn nói với em rằng... Chúng ta...anh và em...phải chấm dứt tại đây thôi... Tức là...anh không thể tiếp tục quen em nữa...Anh muốn nói rằng...những năm tháng qua...tình cảm anh trao em là thật sự...nhưng...Anh không thể tiếp tục...Em tha lỗi cho anh...

Bước ra khỏi chỗ ngồi...anh thầm thì với người bồi bàn...và rời khỏi quán café mãi mãi...

Ngồi một mình...đối diện với bầu trời bao la...Dãy đèn sân bay vẫn cứ nhấp nháy...nhưng hình như đang mờ dần...mờ dần...Mình như bị đông cứng lại bởi những lời nói lạnh lùng của anh...Ngẫm lại từng chữ từng lời anh nói...Sao anh không nói với mình lí do...Vì sao chứ...Tình cảm thật sự ưh...Vì sao lại không thể tiếp tục...

Nước mắt không rơi...

vì mình cố nén nỗi buồn...

Vẫn tiếp tục uống hết ly cam vắt...

Mình đi về...

Rời khỏi quán café này...

Cho nó vào quên lãng mãi mãi...

...12g3" rồi...vẫn không ngủ được...Những kỉ niệm cứ tràn về... Trời lại mưa...Gối mình ướt đẫm lúc nào không hay...

5/5

Hm...Hôm nay đi học về...Cảm thấy nhẹ nhõm hơn hôm qua rồi...Đã cố gắng ko nghĩ đến anh nữa...Chân cứ bước đi như vô hồn...Đôi mắt cũng thế...Chả muốn nghĩ đến những gì xung quanh nữa...Ước gì bị tai nạn cho xong...

Kể từ nay...

sống 1 mình thôi...

Không cần tình yêu nữa...

Giấu con tim đi thôi...

Đi qua trạm xe buýt...Vẫn là cái người hôm qua ngồi đó...Thôi...Khôg cần để ý nữa...Nhưng sao...cái khuôn mặt ấy...lại giống thế không biết...

Thôi bỏ đi...về lẹ kẻo mưa nữa...

...

Hè đến rồi...Cũng đã 1 tháng sau khi ko còn làm bạn gái anh nữa...Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi...cả cái đầu và con tim mình đều mệt mỏi...

5g30" chiều

Hôm nay mới quen được 1 người bạn mới, nghe nói cũng dễ thương lắm...hihih...hẹn gặp ở Siêu thị vậy.

7g50" ...

Lại bị cho leo cây...Cái số mình làm quái gì mà xui xẻo thế này...Trời lại mưa nữa...Chán đời thật...Đứng đợi 2 tiếng đồng hồ...dầm mưa...coi mình là 1 con búp bê bỏ đi àh...Ghét...Ghét hết...Ghét tất cả những người con trai trên thế giới này...

Mưa càng lúc càng to...mình biết làm thế nào bây giờ...Đi bộ thử ra trạm xe buýt...Nhỡ đâu còn chuyến cuối cùng thì sao...

7g58"

Mưa...

lạnh...

trạm xe buýt chỉ có mình mình...

Nhớ lúc trước cùng anh ngồi đây...

vòng tay ấm áp...

cử chỉ yêu thương...

giờ mãi chỉ là ảo vọng mà thôi...

Những ký ức không bao giờ được xoá lấp...

Sẽ chẳng bao giờ quên được lần anh nắm tay mình...

hứng những giọt nước mưa lạnh buốt...

Nhưng sao lòng vẫn cảm thấy ấm áp lạ thường...

Mưa...

Vô tình rơi ...

hay là...nước mắt mình đang rơi...

Sao nó cứ tuôn mãi thế này...

Lòng đau quắt...

Đau đến nỗi tưởng chừng mình sẽ tan như những giọt mưa kia...

Khóc...

Khóc đi...

Khóc như chưa bao giờ được khóc...

Khóc như đây là lần yếu đuối cuối cùng...

Khóc để tiễn biệt hình ảnh của anh còn trong tâm trí mình...

Kể từ nay trở đi...

Ko bao giờ mình sẽ nhớ đến anh nữa...!!!

Chuyến xe buýt cuối cùng đi qua mờ nhạt dần trong mưa...

Chập 2: Trạm xe buýt

Kế nhà tôi có 1 trạm xe buýt...nhưng không phải vì vậy mà 12g trưa nào tôi cũng ra ngồi đợi xe buýt...Đó là cả 1 câu chuyện thật dài...

Khoảng 2 tháng về trước...Hôm ấy trời mưa... với cái bản tính lạnh lùng của tôi mà suy ra thì...tôi rất là thích mưa...Vừa lạnh lùng vừa cô đơn...y như là tôi vậy. Thế nên, hôm đó tôi nảy ra 1 ý định: ra trạm xe buýt ngồi ngắm mưa... Quả thật điên rồ...Ngồi được 10 phút, rồi 20 phút,và 30 phút sau...cái trạm xe buýt đông nghẹt người...phần lớn là những người đến trú mưa.

Tôi nhớ...hôm ấy, em mặc chiếc áo dài ướt sũng nước mưa...cả cái cột tóc nơ màu hồng cũng đỏ sẫm vì thấm nước...hm...Vâng...cái trạm xe buýt đã hết chỗ chứa. Sau đó...bản tính của 1 thằng con trai lạnh lùng như tôi trỗi dậy...như chưa bao giờ từng hiện diện...Tôi nhường chỗ cho em đứng và tôi thì cứ thế ung dung dưới mưa... .

...Mưa tạnh...

mọi người tản đi...

em cũng đi theo dòng người đó...

Hôm sau, cũng 12g trưa, tôi lại ra trạm xe buýt ngồi đón gió. Hôm ấy không mưa,chỉ có sấm sét và mây đen kéo tới. Em vẫn cột cái cột tóc nơ hồng và đi bộ ngang qua trạm xe buýt...Bỗng...em dừng lại...nhìn tôi khoảng 2 giây...và mỉm cười với tôi...rồi cất bước đi tiếp... Tim tôi như ngừng đập...tay chân thì cứng đơ...mắt thì vẫn luôn dõi theo bước chân em xa dần...

Quái lạ thật...20 năm trôi qua...tôi vẫn là thằng công tử nhà giàu hư đốn và phá hoại. Kể từ khi ông nội qua đời, tôi mới tu tâm dưỡng tính để kế nghiệp công ty, cái công ty cả 2 đời nhà tôi cất công bảo vệ và duy trì ( như duy trì nòi giống ý ). Nói tu thì tu thế thôi...chứ ngày nào cũng đi mưa về gió, nào là hết café thì lại bar, hết bar thì lại parkson, diamon... Cũng chỉ là để nhâm nhi với đồng bọn mà thôi...Những việc làm cho vui đời ý mà...

Nhưng chỉ vô tình 1 ngày dậy trễ (11g30")...

1 ngày mưa...

và 1 ngày sấm sẻt ầm ầm...

tôi đã thầm yêu em mà ko hay.

Nghĩ lại mà buồn cười thật, còn hơn cả trong phim nữa...1 thằng đẹp trai nhà giàu phá hoại như tôi...Trước đó chỉ toàn là những mối tình ăn chơi sa đoạ, lợi dụng và hư đốn...Tôi như lạc lõng trong dòng người bần tiện ấy...ko còn 1 tia sáng để tìm đc lối về...Ngày đêm đêm ngày tôi cứ im lặng trầm tư, cứ mặc kệ dòng đời nào, mình có tiền, lại có sắc, thể nào mà ko sống được trong cái thế giới chật hẹp này chứ...

Nhưng rồi ngày cuối cùng ông nội sống trên cõi đời này, tôi đứng ngoài phòng bệnh, nghe mẹ thổn thức với ông...Chuyện tương lai của dòng họ đều đổ lên vai tôi...

...Nản...

Thế nên...

từ đó tôi tự ràng buộc mình phải cố gắng...

nhưng như vậy cũng vô ích...

vì tôi cần có 1 mụch đích của chính mình...

1 người để trao và nhận đc yêu thương thật sự...

Ngày qua ngày,12g trưa, tôi vẫn ngồi ở trạm xe buýt, lén ngó theo em mỗi lần em đi học về...nhưng ko bao giờ em cười với tôi nữa...

1 tháng trôi qua, tháng 6 mang những cơn mưa cuối mùa đến, cũng là lúc tôi ko còn nhìn thấy em đi ngang qua trạm xe buýt nữa. (Tôi nghĩ là do mùa hè đếnàem đc nghỉ học L )

Nhưng...thấm thoát thời gian trôi qua, tôi vẫn ra trạm xe buýt ngồi mỗi khi rảnh...ko phải vì trông ngóng em ( vì tôi biết ông trời sẽ ko cho tôi cơ hội đó), 1 phần là do thói quen, và 1 phần là để ngắm mưa...

8g tối hôm chủ nhật, sau khi đi đàn đúm với tụi bạn xong, trời mưa tầm tã, tôi lội chiếc Sh ( ba bán rẻ lại cho tôi ) tắm mưa vòng vòng suốt con đường Quang Trung

...Bỗng...ngang qua trạm xe buýt nhỏ, tôi thấy em...ngồi 1 mình...vẫn cột chiếc nơ hồng và người thì sũng nước như lần đầu tiên gặp em...Vội cất xe vào nhà, chưa kịp thay đồ cũng chả cần lau mặt mũi...Tôi lao ra trạm xe buýt ...

Em ngồi đó...

thổn thức...

Em khóc nấc lên thành tiếng...

từng tiếng 1 làm tôi đau nhói...

Nước mắt em cứ tuôn trào trên khoé mắt...

người run run vì lạnh...

Lúc này...tôi chả biết mình phải làm sao...1 người quen lạnh lùng như tôi thì biết làm gì được trong lúc gay cấn này chứ...Nhưng may sao...ông trời thương tôi, lại cho cái bản tính lạnh lùng của tôi trỗi dậy...

Như vô thức...tôi khẽ lại gần em và ôm em vào lòng...Hình như em cũng biết là tôi đứng đấy nãy giờ...Em khóc...khóc to hơn...nuớc mắt ướt đẫm cả áo tôi...

Ngoài đường dòng người vẫn cứ qua lại 1 cách hỗn độn...

Mưa vẫn cứ rả rích cùng với 1 vài tiếng sấm sét trỗi dậy.

Nhưng nơi trạm xe buýt...

tôi và em...

cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường...

Khoảng 5 phút sau, trời tạnh mưa, dường như em cũng ý thức được rằng em đang trong vòng tay của 1 người lạ...Em bất chợt đẩy tôi ra...ngước lên nhìn tôi khoảng 2 giây, rồi lại cúi gầm mặt...Tay khẽ lau hết nước mắt... "Cám ơn"...

Tôi và em vẫn ngồi đấy...Ko ai nói gì với ai...Dường như thời gian đã ngừng lại...cho tôi đc ngồi cạnh em thật lâu...

- Quái lạ, sao cả nửa tiếng rồi vẫn ko thấy xe buýt tới

- ...Hết chuyến xe buýt rồi...

- ...Cho anh ... hỏi...Sao ...ngồi đây...khóc vậy...

(Khốn nạn tôi chưa...tôi có phải là 1 thằng con trai không vậy...Hỏi han em 1 câu mà cũng ko ra 1 câu đàng hoàng nữa...)

- Vì...vì...em... Em thất tình !

Tôi lặng thinh...cứ như đang cảm nhận được nỗi đau mà em chịu đựng...Dù chưa trải qua nhưng tôi nghĩ tôi cũng đã hiểu được cú shock đó...

Tạnh mưa...

em bây giờ khác với 5 phút về trước...

Khuôn mặt lạnh lùng...

nhưng điềm tĩnh hơn.

Có lẽ em đã nhận ra rằng khóc ko thể giải quyết vấn đề êm đẹp hơn...

- Sao...em chưa về nhà ... ?

- Vì hết xe buýt rồi...

- Hm...Nhà em ở đâu lận...

- Dạ...Gần cái đường Cây trâm

- Trời...xa quá hén...Rồi tí ai đưa em về ???

( cầu trời em sẽ nói là không ai hết...để tôi có thể được đưa em về )

- Em đi bộ...

- Trời...

Lặng thinh hồi lâu...vì tôi không biết nên nói gì nữa...có nên đưa em về hay không...nếu em từ chối thì sao...Làm sao tôi có thể để em đi bộ về được chứ...

- Mà sao anh lại ra đây... ?

Phá tan bầu không khí im lặng tĩnh mịch...(dù là bên ngoài xe cộ đi lại ầm ầm ! ), em cất giọng nói trong trẻo nhưng vô hồn...

- Ưh... vì.. anh thích ngắm mưa..

- Ủa...vậy hả...hihihih...em cũng thích lắm đó...Thích nhất là ngắm mưa và tắm mưa...Thích lắm luôn

Em cười rồi!...Cười 1 cách vu vơ...như 1 đứa trẻ được thưởng kẹo vậy...Tôi cũng cười theo... Rồi em quay qua tôi...bỗng ...gương mặt em đượm buồn trở lại...

- hmm...Em ghét anh lắm hả ?

- Dạ ko...hì hì...ghét anh chi...anh là người tốt mà...

Người tốt...Nghe xong câu đó của em tôi như sững người...Trước đến giờ từ bạn bè đến người thân có ai bảo tôi là người tốt bao giờ...

- Thế sao...quay qua nhìn anh...rồi lại buồn thế...

- Vì...Vì...Mỗi lần nhìn anh...là...Vì anh giống bạn trai em...Quên...Bây giờ chỉ có thể gọi người ta là bạn trai cũ...

- Thôi...đừng nghĩ về chuyện đó nữa...

- Không nghĩ về chuyện đó thì em biết nghĩ về chuyện gì nữa chứ...

- Ô kê...vui lên đi...anh sẽ chở em đi bát phố ...hì...yên tâm...Ko tính tiền đâu...Tính tiền cái lòng tốt của anh thôi

- Hì...ô kê...

- Ưh...tí tính sau...Đợi anh vào lấy xe cái đã.

Tôi...tôi...tôi hâm mộ tôi quá...thế là bao tháng nay..công sức của tôi là không bỏ vào sông vào biển rồi ...

- Em thích đi đâu nà ???

- Hm...Đi ra những đường rộng và mát...Có đèn 2 bên đường...có cây..

- Oke em...

Quái lạ thật...Những con đường như thế...chỉ mấy ngày trước tôi và lũ bạn còn bát phố mấy tiếng đồg hồ...Thế mà bây giờ lại quên béng hết...Xui thật.

Đi thẳng con đường đến sân bay...

Gió mát vời vợi..

Không khí trong lành và bình yên lạ thường...

~Ending~

Xe buýt và mưa

1 cô bé thất tình ngồi ngắm mưa...

1 anh chàng si tình ngồi ngắm mưa...

Họ vô tình đều thích mưa...

1 cô bé thất tình luôn đi qua trạm xe buýt nhỏ...

1 anh chàng si tình luôn ngồi đợi ở trạm xe buýt nhỏ...

Họ vô tình gặp nhau...

1 cô bé thất tình yêu anh chàng si tình...

1 anh chàng si tình yêu cô bé thất tình...

Họ vô tình yêu nhau...

Kể từ đó...Cô bé không còn thất tình nữa...

Kể từ đó...Anh chàng đã có 1 trạm xe buýt để dừng chân.

Ông trời đã sắp đặt tất cả cho con người...Nhưng ko thể điều khiển được trái tim của họ...Hãy yêu người đang hiện diện trong trái tim bạn...chứ đừng yêu người trong ký ức của bạn!!!

* * *
(st)
Về Đầu Trang Go down
http://www.lienketviet.net
 
Xe bUýt vÀ mƯa...
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: GIẢI TRÍ :: Thơ văn-
Chuyển đến